Khu vườn nhỏ của một INFJ, nơi chia sẻ những mẩu nhỏ về nghề luật của mình, cuộc sống của mình, kiến thức về bố mẹ độc hại và những tri thức hay ho

Lời thú nhận của một cô con gái cắt đứt quan hệ với bố mẹ - H. E. Hanslin

Việc go no contact với bố mẹ có phải là dễ dàng?

2/23/202419 min read

Xem xét lại mối quan hệ cha mẹ/con cái, với tư cách một người trưởng thành

H. E. Hanslin

7/9/2023

*Cảnh báo: lạm dụng trẻ em, cắt đứt với cha mẹ, lạm dụng tình dục trẻ em

Ảnh: Pinterest

“…và bạn vẫn còn nói chuyện với bà ấy sao?!”

Bất kỳ người nào được nghe tôi chia sẻ một phần sơ lược về tuổi thơ của tôi đều đã hỏi tôi câu hỏi kiểu như vậy.

Trong một thời gian dài, tôi đã trả lời (“vâng, tất nhiên rồi”) với đầy tự hào. Như kiểu tôi đã gắn một huy hiệu sáng chói của lòng dũng cảm vào ở một vài tình tiết của cuộc trò chuyện. Tôi tự thuyết phục mình rằng đó là một biểu tượng của sự tha thứ mà tôi dành cho mẹ tôi.

Là chị gái cả trong năm chị em, sống trong xã hội của thập niên 70 thế kỷ trước vốn tập trung vào người trưởng thành, tôi được cả cha mẹ và xã hội đó phong cho “Người giúp việc nhỏ của mẹ”. Hoàn toàn phụ thuộc vào hai bậc cha mẹ đầy sức lôi cuốn nhưng bị bệnh tâm thần, tôi liên tục chịu đựng ​​những cơn ác mộng vào ban đêm và ban ngày của các em mình. Công việc của tôi là thay tã, khuôn mặt lúc nào cũng phải tỏ ra vui vẻ và đảm bảo tất cả trẻ con trong nhà phải cư xử tốt, theo nghĩa là: im lặng.

Công việc của tôi cũng là đánh lừa Cơ quan Bảo vệ Trẻ em bằng sự lôi cuốn, ăn nói lưu loát và cách cư xử lịch sự của mình, khi chúng tôi chuyển đến sống từ hết tiểu bang này đến tiểu bang khác và cơ quan này không thể không làm cái việc gõ cửa từng ngôi nhà mới của chúng tôi. Mẹ tôi đã nói rõ khiến tôi không thể quên được rằng nếu tôi "báo cáo" bà, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm cho từng đứa em sẽ bị đưa vào các trung tâm nuôi trẻ của nhà nước. Bà nói, chỉ có tôi mới có khả năng để giữ cho các anh em chúng tôi được ở bên nhau. Một lần kia khi Cơ quan Bảo vệ trẻ em gõ cửa, và tôi đã đứng ngượng ngừng trên một ống thông hơi sưởi ấm trên sàn gỗ cứng, làm chứng về gia đình hạnh phúc của chúng tôi, mẹ tôi đã nói "Ồ, giá mà con đứng ở đằng kia kìa", "Con đứng ở góc tối đó trông gầy quá".

Có lẽ là tôi trông gầy hơn — tất cả chị em chúng tôi đều vậy — vì vũ khí yêu thích của bà ấy giấu đi việc chúng tôi bị thiếu ăn. Khi tôi chín tuổi, tôi dạy em gái đi vệ sinh và cùng năm đó tôi học cách quán xuyến gia đình, tôi đã dạy cả ba em trai mình cách ăn trộm đồ trong bếp vào giữa đêm mà không để bị phát hiện. Tôi chỉ cho chúng biết cái tủ bếp nào gây ra quá nhiều tiếng ồn; miếng gỗ lát sàn nào cần tránh; cách chỉ lấy một ít đồ mỗi đêm. Đối với tôi, đó là một khóa học sinh tồn. Việc dạy cho ba tên trộm lành nghề những thứ như cách đập bẹp và tích trữ những lát bánh mì Roman Meal trong vỏ gối của chúng nó (để tránh vụn bánh mì lộ ra ngoài) sẽ tốt hơn là phải chịu đựng hình phạt thay thế: trẻ con trong nhà liên tục bị bắt và bị phạt vì cố gắng làm dịu đi cơn đói bụng.

Khi việc huấn luyện các em mà tôi dành phần lớn năng lượng của mình vào đó thất bại, mẹ tôi sẽ nhìn tôi với ánh mắt giận dữ: "MÀY THẤY MÀY ĐÃ LÀM GÌ CHƯA? Đây là lỗi của mày." Lỗi của tôi, đó là những vết thương trên tay chân nhỏ bé, quằn quại. Cũng là trách nhiệm của tôi, để cho bốn tâm hồn trẻ con tan vỡ đến nỗi mỗi người đôi khi vẫn phải vật lộn hàng thập kỷ sau để tồn tại trên thế giới này, chứ đừng nói đến việc điều hướng của mình trong cuộc đời thành công. Và tất nhiên là lỗi của tôi, với những vụ lạm dụng tình dục và những trận đánh đập mà tôi đã phải chịu nhận.

Hãy tôn kính cha mẹ, chúng tôi đã được dạy như vậy. Là một gia đình Cơ đốc, chúng tôi đọc Kinh thánh trong mỗi bữa ăn và hát Ê-phê-sô 6:1 như thể đó là một bài hát vui tươi — “Hỡi con cái, hãy vâng phục cha mẹ mình trong Chúa, vì đó là điều phải.” Lời chỉ dẫn này thật khó hiểu đối với chúng tôi.

Rõ ràng là có rất nhiều điều sai trái trong gia đình của chúng tôi.

Sau khi tôi rời đi khỏi gia đình, tôi không thường xuyên chia sẻ câu chuyện của mình cho mọi người biết. Tôi không cố tình ra vẻ đạo đức khi tôi tỏ ra bối rối trước sự ngưỡng mộ thực sự của những người nghe thấy và biết rằng tôi chọn giữ liên lạc với — thậm chí là gần gũi — mẹ tôi. Tuy nhiên, khi tôi cố gắng đưa ra một điểm cân bằng cảm xúc cho nỗi kinh hoàng của câu chuyện bằng cách chỉ ra điều tích cực (là tôi! thật là bất khuất, phải không?!), tôi đã đón nhận một cách biết ơn sự tôn trọng bối rối mà những người bạn tâm giao dành cho mình.

“Ồ,” họ nói. “sau tất cả những chuyện đó, tôi không nghĩ mình có thể có mối quan hệ với bà ấy.” Tôi sẽ mỉm cười thanh thản, rút ​​ra từ một loạt các cụm từ được cất giấu cho những khoảnh khắc như vậy: “Theo một cách nào đó, tôi biết ơn… (nhún vai sâu, nụ cười buồn bã) điều đó đã tạo nên con người tôi!”

Điều đó đã từng đúng, nhưng cũng khó hiểu làm sao. Vô thức, tôi đã một phần nào đó sử dụng những cụm từ này để hướng người nghe đến điều tiếp theo. Một gợi ý kiểu như: bây giờ bạn đã biết những gì tôi đã vượt qua, thì “con người tôi” không phải là sáng chói và ấn tượng sao?

Sẽ dễ dàng hơn khi đắm mình vào việc xây dựng nhân tạo một mối quan hệ mẹ con tích cực hơn là nhìn thẳng vào, hoặc cố gắng thay đổi một thực tế méo mó. Làm đẹp lòng mẹ là một cơ chế đối phó, bởi vì tôi không thể tìm ra cách nào khác để điều hướng cuộc sống mình với sự hiện diện của bà trong đó. Nhưng khi làm như vậy, tôi cũng đang làm việc không trung thực, mà việc không trung thực này cũng không đem lại lợi lạc cho bất kỳ ai cả.

Trong khi tôi thể hiện rõ ràng sự yêu thương, quan tâm của một người con gái, khi bà ấy muốn gặp tôi trực tiếp, tôi đã chọn những nhà hàng hấp dẫn về mặt thị giác để tạo nên những tương tác dễ dàng, gây mất tập trung. Trong những cuộc gọi điện thoại định kỳ mà tôi cảm thấy bị bắt buộc như việc đi nhà thờ trước đây, tôi điều chỉnh giọng nói của mình thành tông điệu yêu thương trong khi đưa điện thoại ra xa tai, đảo mắt và thở dài rất nhiều. Trong khoảng ba mươi năm, điều đó là quá đủ. Tôi cảm thấy mình trong tình trạng luôn hy sinh và cho đi. Và tôi cảm thấy mình tuyệt vời, tốt đẹp hơn người khác.

Ẩn dưới vẻ ngoài rộng lượng, tôi đã che giấu sự thật, đặc biệt là sự thật với chính mình: Tôi thiếu can đảm để làm bất cứ điều gì khác. Nhưng những sản phẩm phụ độc hại của sự tự lừa dối ngày càng tích tụ. Lòng tự trọng của tôi rất thấp khi nói tới chủ đề mối quan hệ của tôi với mẹ. Bên dưới lớp vỏ bọc của một người con gái chính trực, ngoan ngoãn sẵn sàng bỏ qua sự ngược đãi khủng khiếp, khả năng vạch ra ranh giới và nói ra sự thật mà tôi chưa bao giờ phát triển đầy đủ lại tiếp tục yếu đi.

Việc chúng ta nói dối chính mình tạo nên sự che mờ vẩn đục cuộc sống của mình giống y như việc chúng ta nói dối người khác. Cuối cùng, chúng ta thậm chí không thể tìm ra sự thật nữa, chứ đừng nói đến việc nói ra sự thật.

Cuối cùng, nỗ lực duy trì cái hư cấu của việc quan tâm siêu việt đó đã trở nên quá sức tôi. Một ngày nọ, dưới áp lực cao nhân đôi của lệnh phong tỏa vì đại dịch và việc học trực tuyến của cô con gái riêng ngang bướng của tôi, tôi chỉ… ngừng nghe điện thoại của Mẹ. Ngừng gọi điện cho mẹ. Lúc đó, tôi thậm chí không thể tự giải thích tại sao. Không có sự đối đầu, không có sự kịch tính. Chỉ có một khoảng cách mới, một sự tĩnh lặng.

Khi nhiều tuần im lặng kéo dài thành nhiều tháng và nhiều năm, tôi thường xuyên tự hỏi bản thân: điều này có phù hợp với tôi không? Điều này có hiệu quả với tôi theo những cách tích cực không?

Câu trả lời vang dội, lặp đi lặp lại, là một tiếng CÓ nhẹ nhõm.

Khoảng cách mới giữa mẹ và tôi cho phép tôi nhìn thấy những điều trước đây bị che giấu.

Tôi đã không nhận ra rằng việc lựa chọn duy trì mối quan hệ với mẹ tôi cũng có nghĩa là tôi đã bỏ mặc nhu cầu của chính mình trong nhiều năm. Việc duy trì mối quan hệ với mẹ đã làm che khuất đi việc tuổi thơ tôi vẫn đang có những ảnh hưởng tác động căn bản với trải nghiệm sống mỗi ngày của tôi. Để có được sự bình yên, tôi đã dành rất nhiều năng lượng vào nỗ lực duy trì mối quan hệ với một kẻ từng ngược đãi tôi, người vẫn còn tích cực kích hoạt điều đó trong tôi một cách sâu sắc. Không dành năng lượng cho việc tự chăm sóc bản thân mà dành cho việc duy trì mối quan hệ với mẹ đã khiến hiện tại và quá khứ của tôi dường như chỉ có 1 khoảng cách rất ngắn.

Chừng nào tôi còn vá víu mình vào danh tính của một người con gái ngoan ngoãn, tôi không thể tách ra khỏi danh tính đó đủ để xác định những gì tôi đang phải mang vác theo từ danh tính đó và tất cả những gì bám vào nó. Tôi thậm chí không thể thấy được ra rằng có những thứ khác xung quanh để mình nhìn nhận.

Dường như khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn, khi nhìn vào trong gương, tôi thấy những sản phẩm của di truyền học quá rõ ràng: các đặc điểm, cân nặng, hình bóng, màu tóc, biểu cảm khuôn mặt của mẹ tôi. Những biểu hiện bên ngoài đó chỉ tăng lên theo tuổi tác, khiến tôi ngày càng khó khăn hơn trong việc cá nhân hóa danh tính của mình. Tôi giữ ty thể của mẹ tôi trong cơ thể mình, một phát hiện khoa học khiến tôi say mê khi xem xét đến khả năng chuyển giao chấn thương biểu sinh. Mà điều ngược lại cũng đúng. Tách rời khỏi một kết nối hiện hữu để trở thành tế bào tích cực — chẳng trách điều đó không hề dễ dàng!

Sau khi cắt đứt quan hệ với mẹ, tôi nhận ra rằng nhiều phương thức tôi sử dụng để điều hướng thế giới với tư cách là một người trưởng thành trải qua lạm dụng trẻ em cấp tính và kéo dài là những biểu hiện phổ biến của Rối loạn căng thẳng sau chấn thương phức tạp (complex PTSD). Khả năng mới của tôi trong việc xác định những vấn đề này đã tạo ra một khoảng không rõ ràng rộng lớn để tôi có thể giải quyết và chữa lành cho mình.

Tôi đã chuyển đến một nơi khác trên đất nước hai lần trong ba năm qua mà không bao giờ nhấc máy trả lời những cuộc gọi ngày một ít dần của mẹ tôi. Bà ấy lấy địa chỉ của tôi từ các em tôi.

Các em tôi kể lại rằng bà ấy đã hỏi chúng nó: "Mẹ đã làm gì?". Chúng nó trả lời: "Không làm gì cả", mặc dù chúng nó biết câu trả lời cũng rõ như tôi.

Những lá thư không mong muốn cứ bốn hoặc năm tháng lại đến, đầy những nét vẽ nguệch ngoạc, những suy nghĩ rời rạc và những câu Kinh thánh, bằng nét chữ ngày càng run rẩy, biểu hiện cho việc bà ấy ngày càng già nua. Chúng đọc giống như thư từ một chiều trong tù: vui vẻ một cách tuyệt vọng; tách biệt khỏi thực tế; gián tiếp cầu xin sự xoa dịu của một câu trả lời. Những lá thư này ném những quả bom nhỏ vào giàn giáo cá nhân của tôi. Mỗi lần, tôi phải mất nhiều ngày để mở những lá thư đó; mất nhiều ngày hơn nữa để xây dựng lại giàn giáo “danh tính” của tôi.

Vài tháng trước, tôi đã cho phép mình có đủ năng lượng để gửi một tấm thiệp vào Ngày của Mẹ. Con yêu mẹ, tôi đã viết bên trong những nếp gấp màu trắng trống rỗng. Tôi đã không nhận được một tấm thiệp phản hồi nào.

Ngược lại với trực giác, tôi thấy khó duy trì sự xa lánh hơn trước đây để nuôi dưỡng lời nói dối về việc có một mối quan hệ chân thành với mẹ tôi. Đôi khi tôi nhớ bà. Bà là một phần không thể thay đổi của tôi. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn cả những gì có thể diễn tả được khi không còn phải vật lộn với nỗi đau tâm lý khi phải tương tác với bà và tự chữa lành vết thương sau mỗi cuộc gọi.

Cuối cùng, con người của riêng tôi có thể ổn định và đủ rộng để bao trùm mối quan hệ với cha mẹ của tôi.

Tôi cũng không chắc.

Điều tôi nhận ra mỗi khi kiểm tra lại chính mình là: Tôi ổn, thậm chí đôi khi còn đang rất phát triển. Vì điều đó, tôi có thể cảm ơn sự kiên trì của chính mình, cảm ơn hướng đi mới cho sức khỏe tâm lý của tôi.

Bình luận của các độc giả bên dưới bài viết:

T. H. Cleemann 8/9/2023

Câu chuyện của bạn đánh trúng nỗi lòng tôi.

Chuyện cắt đứt mối liên hệ giữa tôi và bố mẹ thật vô cùng ồn ào, mệt mỏi và đau khổ.

Tôi vẫn còn nguyên trải nghiệm đó cùng hậu quả của nó. Thứ mà tôi tiếp tục phát hiện và đưa ra ánh sáng để nó cháy thành tro quả là đáng kinh ngạc. Bình yên nội tâm vẫn đang ở đường chân trời.

Bố mẹ tôi vẫn tiếp tục đàn áp kiểm soát lên tôi, cố gắng thao túng để tôi không còn giữ lời thề im lặng với họ được nữa. Họ làm vậy thông qua những người thân, qua em trai tôi, và có vẻ không ai muốn đối diện với lý do của tôi khi tôi kể cho họ nghe. Họ luôn luôn nói: "Nhưng mẹ bạn đã không gặp cháu trong 4 năm liền rồi". Phản ứng của tôi là tiếp tục nói rằng: "Ồ ơn Chúa vì điều đó!".

Carol Pilkington     16/9/2023

Có phải việc cắt kết nối là khó khăn hay năng lượng cần có để duy trì sự tự bảo vệ mình là khó khăn? Tôi thấy có sự khác biệt giữa 2 cái đó. Trong cuộc sống của riêng tôi, điều tôi nhận ra khi tôi đạt được sự chấp nhận hoàn toàn đối với người khác và con người của họ là tôi không còn phải dùng bất kỳ năng lượng nào để duy trì một lập trường cụ thể nào của mình nữa. Trong sự sáng suốt của sự chấp nhận, tôi chỉ có thể là chính mình và để người khác là chính họ. Tôi cũng có thể ở trong một không gian siêu việt của sự trung lập để lựa chọn có mối quan hệ hay không với người đó. Đó là một không gian mà tất cả các cơ chế kích hoạt khơi gợi chấn thương tâm lý của chúng ta đều bị biến mất.

Stuart Grant 10/9/2023

Bài viết thật tuyệt vời, đồng điệu với trải nghiệm sống của bạn. Quyền lực của cha mẹ trong tâm lý của chúng ta giống như thần thánh vậy. Chỉ khi là những người trưởng thành mạnh mẽ thì chúng ta mới có thể nắm bắt được sức mạnh để từ bỏ những người bố mẹ như vậy và tìm kiếm một quyền năng cao hơn nhân từ hơn theo lựa chọn của riêng chúng ta.

Matilda Waltzing 11/9/2023

Khi tôi có con (tôi vô cùng sợ tôi sẽ trở thành 1 người mẹ giống như bà ấy), tôi đã hỏi bản thân mình rằng tôi có muốn con tôi bị đối xử theo cách mà tôi đã bị mẹ tôi đối xử không? Việc cắt liên lạc giúp cho trải nghiệm dễ dàng hơn và cũng dễ để giải thích được mọi thứ hơn. Chúng ta dường như được mong đợi là sẽ bảo vệ con cái của mình chứ không phải bảo vệ chính mình...

Joe Rzadkowski      9/9/2023

Thật là một bài viết vô cùng mạnh mẽ. Cảm ơn bạn đã chia sẻ những điểm yếu rất riêng tư của bạn. Nó tạo ra không gian thoải mái để những người khác trong chúng ta cũng làm được tương tự như vậy.

Munazza Sultan     9/9/2023

Sự thao túng của mẹ bạn và trách nhiệm của bạn trong việc giữ cho các chị em được ở bên nhau quả là một gánh nặng quá lớn mà bạn phải gánh chịu.

Bạn có sức mạnh để chữa lành được chính mình.