Khu vườn nhỏ của một INFJ, nơi chia sẻ những mẩu nhỏ về nghề luật của mình, cuộc sống của mình, kiến thức về bố mẹ độc hại và những tri thức hay ho

Sau khi cắt liên lạc với mẹ, tôi đã bị sốc bởi hành động tàn nhẫn của các chị em của tôi - Lea Page

"Tôi không tha thứ cho các chị em của mình, nhưng tôi cũng không trách họ. Phải mất 50 năm tôi mới nhận ra rằng mẹ đã thao túng tất cả chúng tôi."

1/28/202516 min read

Các ý chính:

1. Việc cắt đứt liên lạc với một thành viên gia đình độc hại có thể dẫn đến hành trình tự do mới và sự tự khám phá của bản thân.

2. Việc thảo luận về sự xa lánh gia đình có thể gặp phải sự hoài nghi và áp lực phải hòa giải, nhưng điều quan trọng là phải ưu tiên sự an toàn và hạnh phúc của chính mình trước.

3. Sự xa lánh với một thành viên gia đình có thể dẫn đến mất mát các mối quan hệ gia đình khác, nhưng việc thiết lập ranh giới lành mạnh là rất quan trọng cho sự phát triển và chữa lành cá nhân.

8 năm trước, tôi đã viết cho mẹ một lá thư nói rằng tôi cần phải cắt đứt liên lạc. Vào thời điểm đó, tôi không có ý định kéo dài mối quan hệ này — tôi chỉ biết rằng mình cần không gian cá nhân. Tôi cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi khỏi những cuộc tấn công lén lút của bà mà sau 50 năm, tôi vẫn chưa bao giờ thoát khỏi những cuộc tấn công đó.

Mẹ tôi đã dạy tôi rằng cơ thể tôi thật kinh tởm, và những thành tựu của tôi không chỉ thiếu sót mà còn đáng ngờ. Khi tôi bị tấn công tình dục, bà đã buộc tội tôi nói dối. Bà ấy bảo tôi điền vào bài kiểm tra tính cách Myers-Briggs, như bà ấy đã yêu cầu với tất cả khách hàng của mình, rồi dùng kết quả bài test để làm tôi xấu hổ. "Tao không biết tại sao mày lại nhút nhát như vậy, tao là người rất hoà đồng với mọi người", bà ấy nói với tôi như vậy.

Tác giả bài viết Lea Page trong sân sau nhà mình ở McLean, Virginia, năm 1971.

Mọi vết thương của tôi đều vô hình: sự xấu hổ, nghi hoặc, tự vấn và ngờ vực — nhiều như của bất kỳ ai khác. Tôi cắt đứt liên lạc với mẹ vì tôi cần sự bảo vệ trước cái giọng nói của bà luôn vang lên trong đầu tôi, giọng nói đó luôn đặt câu hỏi về lựa chọn của tôi, động lực của tôi trong cuộc sống — và tôi muốn thay vì bị ảnh hưởng bởi giọng nói đó thì tôi cần phải lắng nghe lời nói từ chính nội tâm của mình.

Sau khi cắt đứt liên lạc, tôi nhận ra mình đã dành quá nhiều thời gian và năng lượng để né tránh mà vẫn không thể tránh được sự tấn công của bà. Rồi tôi lại tốn năng lượng và thời gian để phục hồi lại sau những cuộc tấn công đó. Giữ khoảng cách với bà đã cho tôi một góc nhìn mới: Nếu bất kỳ người mẹ nào đối xử với cô con gái của bà ấy như cách mẹ tôi đã đối xử với tôi, tôi sẽ vô cùng kinh hoàng. Tôi sẽ bảo cô con gái đó chạy ngay đi. Vì vậy nên cuối cùng, tôi đã lưu tâm đến sự sáng suốt của chính mình. Và sau đó, tôi phải tìm ra cách để định hướng con đường của mình đi qua vùng đất mới mang tên là xa lánh bố mẹ.

Sau đây là năm điều tôi ước mình biết trước về những gì sẽ xảy ra sau khi tôi cắt đứt liên lạc:

1. Thảo luận về việc xa lánh gia đình sẽ rất khó xử và nhiều người sẽ đặt câu hỏi về quyết định của bạn.

"Nhưng bà ấy thật tuyệt vời", một người bạn đã nói khi tôi nói với cô ấy rằng tôi đang cân nhắc việc không liên lạc gì nữa với mẹ tôi. Mẹ tôi là một nhân viên xã hội tình nguyện vì vô số mục đích tốt đẹp. Không có gì về nhân cách của bà trước công chúng nói lên những từ như "quái vật", nhưng khi không trong tầm mắt của xã hội, trở về với gia đình riêng, bà thoải mái chặt chém dày vò cảm xúc của người thân. Quá thường xuyên, tôi nghe thấy người ta bảo: "Nhưng bà ấy là mẹ của bạn. Bạn chỉ có một mẹ mà thôi." Hoặc, "Bà ấy đã sinh ra bạn — chắc chắn điều đó có ý nghĩa gì đó." Phản ứng của mọi người đối với tôi trở nên cảnh giác hơn. Họ dường như tự hỏi, loại người nào sẽ xa lánh mẹ mình như tôi?

Tôi hiểu khuynh hướng muốn giữ gìn mối quan hệ gia đình bằng mọi giá. Không ai muốn tin rằng một mối quan hệ nguyên thủy như vậy có thể bị phá vỡ không thể cứu vãn vì điều đó có nghĩa là không có gì đảm bảo — bất kỳ ai cũng có thể dễ bị tổn thương trước sự đổ vỡ như vậy.

Cũng như bất kỳ mối quan hệ có hại nào, áp lực tha thứ và hòa giải có thể làm méo mó quá trình chữa lành và khiến nạn nhân bị lạm dụng phải chịu thêm sự xấu hổ. Tôi đã học cách tránh nói về sự xa lánh, nhưng hiện tại chúng ta đang ở một điểm uốn văn hóa, khi quan niệm trên đang bắt đầu phai nhạt đối với 27% ― hay khoảng 90 triệu người lớn ở Hoa Kỳ báo cáo rằng họ bị xa lánh khỏi một thành viên trong gia đình.

Bằng cách lựa chọn cẩn thận, bạn có thể tìm thấy những người mà bạn tin tưởng, những người sẽ ủng hộ bạn thay vì phán xét bạn.

Tác giả và mẹ cô tại một cuộc diễu hành ở Chappaqua, New York, năm 1968.

2. Bạn sẽ phải lặp lại điều này hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân rằng bạn đã đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.

Nhiều người cho rằng hành động của tôi xuất phát từ sự tức giận, nhưng thực tế là tôi thấy thương cho bà. Tôi cũng đã cần được bà bảo vệ. Cách duy nhất để tôi có thể duy trì một mối quan hệ yêu thương là không liên lạc. Tôi có thể giữ lại những kỷ niệm đẹp mà không phải chịu đựng sự tổn thương liên tục từ bà. Điều này được gọi là "có ranh giới cá nhân".

Lúc đầu, lồng ngực tôi sẽ sụp xuống mỗi khi tôi nghĩ về sự tàn nhẫn ẩn chứa trong lựa chọn của mình. Không thể nghe thấy tiếng cười, sự lo lắng hay sự phấn khích trong giọng nói của những đứa con đã trưởng thành của mình, không thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của lông mày con gái tôi hoặc góc hàm an ủi của con trai tôi, không biết được đường nét cuộc sống của chúng sẽ là điều không thể chịu đựng được đối với tôi. Và ở đây tôi đã làm chính xác điều này với mẹ tôi — tước đi mọi hiểu biết của bà về tôi.

Có một sự khác biệt quan trọng giữa bà và tôi: Tôi xin lỗi các con khi tôi mắc lỗi. Bất cứ khi nào tôi cố gắng nói chuyện với mẹ về mối quan hệ của chúng tôi, bà đều cho rằng tôi quá nhạy cảm. Phải mất nhiều năm tôi mới có đủ lý trí để nhận ra rằng cách bà đối xử với tôi đã vượt ra ngoài phạm vi lỗi lầm và vượt xa ranh giới của "đó chỉ là cách mọi thứ diễn ra vào thời đó". Tôi không làm gì với bà cả. Tôi đã chỉ tự đứng lên bảo vệ mình - dù có loạng choạng đôi chút - vì chính bản thân mình. Tôi thoát khỏi tư thế phòng thủ sang chủ động bảo vệ chính mình và nói "mọi thứ đã quá đủ rồi". Khi áp lực từ người khác hoặc cảm giác tội lỗi ập đến, hãy nhắc nhở bản thân rằng giữ một ranh giới lành mạnh là một lựa chọn tốt cho bản thân.

Ảnh: Pinterest

Ảnh: Pinterest

Ảnh: Pinterest

3. Bạn có thể mất đi những thành viên khác trong gia đình.

Những thành viên khác trong gia đình bạn có thể có trải nghiệm hoàn toàn khác với người mà bạn xa lánh. Họ có thể không chứng kiến ​​sự ngược đãi, hoặc họ có thể đã lựa chọn không chứng kiến. Khi một người rời đi, thật dễ dàng để coi người đó là kẻ phá vỡ gia đình, trong khi thực tế là gia đình đã tan vỡ từ trước đó.

Đổ lỗi — hy sinh một người vì lợi ích của những người còn lại — là một phản ứng đã có từ lâu, ngay cả khi hành vi này cung cấp nơi trú náu tinh thần giả tạo cho người đổ lỗi. Mối quan hệ của tôi với các chị em gái của mình đã vô cùng mong manh vì mẹ tôi khuyến khích sự cạnh tranh và ngờ vực giữa các chị em tôi bằng những lời hạ thấp và so sánh của chính bà, và bà không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để lặp lại những lời hạ thấp và so sánh của người khác đối với tôi.

Sau khi tôi chia tay mẹ — một cách lặng lẽ và đầy kín đáo — bà yêu cầu những người còn lại trong gia đình phải chọn phe. Họ đã chọn phe của bà. Mặc dù điều này làm tôi buồn, nhưng tôi phải tôn trọng lựa chọn của họ như tôi muốn họ tôn trọng lựa chọn của tôi. Điều khó hiểu hơn là tôi chỉ biết được tin mẹ tôi qua đời vào năm ngoái từ bài đăng trên Instagram của cháu gái tôi. Việc gia đình im lặng không nói với tôi về sự qua đời của bà đã giáng cho tôi một đòn mạnh, và trong khi tôi vẫn còn choáng váng, hai chị gái tôi đã gửi cho tôi một hóa đơn với số tiền bằng một phần ba chi phí tang lễ - đám tang mà tôi còn không được mời dự.

Điều này thật tàn nhẫn và lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là cái giá cho quyết định của tôi. Tôi không tha thứ cho các chị em của mình, nhưng tôi cũng không trách họ. Phải mất 50 năm tôi mới nhận ra rằng mẹ đã thao túng tất cả chúng tôi. Theo thời gian, các chị em tôi cũng có thể nhận ra điều đó. Cửa nhà tôi có thể đóng, không chào đón các chị em tôi bước chân vào cuộc sống của tôi, nhưng đó không phải một cánh cửa khóa kín.

Bạn có thể duy trì khả năng hòa giải với các thành viên gia đình trong tương lai — dựa trên quá trình phát triển thực sự — bằng cách tôn trọng vị trí của từng thành viên trong gia đình trong quá trình này.

Ảnh: Pinterest

4. Bạn sẽ không bao giờ ngừng khao khát hoà giải với mẹ bạn

Mọi người hỏi tôi rằng liệu tôi có ước mình có thể trò chuyện với mẹ tôi trên giường bệnh không. Một phần trong tôi muốn nói rằng, "Làm vậy để cho bà ấy đánh một cuối cùng vào cái bụng mềm yếu của tôi?" Nhưng vấn đề là: Tôi đã nói những lời đó rồi. Trong 50 năm, tôi đã nói đi nói lại câu Con yêu mẹ - và đã luôn hy vọng rằng nếu tôi yêu bà đủ nhiều, bất chấp mọi thứ, bà sẽ yêu tôi trở lại.

Tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình để cố gắng hòa giải với cách đối xử của bà. Tôi đã lý giải: Bà chỉ đang trút giận. Tôi thông cảm: Cuộc sống không dễ dàng với bà. Tôi đã tự nhủ: Tôi hẳn đã làm điều gì đó để đáng phải chịu đựng điều này. Cuối cùng tôi nhận ra rằng không thể hòa giải với sự tàn nhẫn đó của bà.

Tôi đã phải lựa chọn giữa mẹ và bản thân mình. Trong hầu hết cuộc đời, tôi đã chọn bà. Cho đến khi tôi không làm vậy. Tôi không hối hận về điều này, nhưng tôi khao khát — với sức mạnh của một cơn bão có thể khiến tôi khuỵu gối — điều mà tôi sẽ không bao giờ có được: một cuộc sống mà đáng lẽ tôi không phải đưa ra lựa chọn như vậy.

Khi nào mà bạn bị có nỗi đau buồn phức tạp như vậy ? Những người bạn bè, những người đi bên cạnh, đồng hành cùng bạn, có thể là một cái phao cứu sinh cho bạn khỏi nỗi đau buồn.

Ảnh: Pinterest

5. Bạn sẽ được tự do

Cắt đứt liên lạc là bước đầu tiên. Tôi không còn bị bạo hành tinh thần nữa. Sau đó bạn bắt đầu tỉnh táo, sáng suốt. Quá trình chữa lành của tôi bắt đầu khi tôi nhận ra rằng sự tha thứ không còn là ưu tiên trong cuộc sống của mình nữa. Phải chứng kiến ​​cuộc sống của chính mình - khẳng định những bạo hành đã diễn ra trong nhiều năm, là đã đủ khó khăn với tôi rồi. Đối với tôi, sự sáng suốt của tâm trí chính là một liều thuốc tiên.

Cuộc sống hiện tại của tôi hiện tại đang có quá nhiều thứ để quan tâm để tôi không còn bận tâm gì đến việc phân tích những lời ám chỉ của bà, chống lại những lời nói gây tổn thương của bà hay là cố gắng hàn gắn những mối quan hệ mà bà đã gây đổ vỡ cho tôi. Tôi thường nói rằng giờ đây tôi đã hoàn toàn khác, nhưng thực ra, tôi đang là chính mình hơn bao giờ hết. Tôi là chính mình chứ không phải là con người mà mẹ tôi đã tạo ra. Mặc dù rất đau lòng, nhưng sự xa lánh đã mang lại cho tôi sự tự do cần thiết nhất cho mình.

Tôi không ủng hộ hay lên án lựa chọn xa lánh bố mẹ — nhưng tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta cần phải nói về chủ đề này. Các mối quan hệ gia đình rất quan trọng, nhưng sự an toàn và hạnh phúc của mỗi cá nhân cũng quan trọng không kém. Tôi chỉ cười to khi được người khác hỏi rằng liệu tôi có hối tiếc về lựa chọn của mình không. Không phải vì câu hỏi đó buồn cười, mà vì đó là vốn dĩ là một câu hỏi sai. Câu hỏi đúng phải là: Tôi thấy tiềm năng gì trong tương lai cho mình và cho gia đình mình? Kế hoạch của tôi là gì? Ước mơ của tôi là gì? Đó là những câu hỏi mà mẹ tôi chưa bao giờ hỏi, nhưng chúng là những câu hỏi mà giờ tôi đã có câu trả lời cho riêng mình.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Các bài viết của Lea Page đã được đăng trên các báo The New York Times, The Washington Post và The Guardian. Cô là tác giả của “Parenting in the Here and Now” – “Làm cha mẹ thời trước và thời nay” (Floris Books, 2015) và đang viết một cuốn sách về sự xa lánh trong gia đình.